Chúng ta loay hoay nhiều với mưa nắng cuộc đời, với ồn ào phố thị, với tất bật trong lòng. Đến lúc ta cần về nhà, bước chậm lại và thở sâu hơn, về để cùng người thương nấu bữa cơm chiều và cười tít mắt cùng con trẻ. Thi thoảng ta về để hì hụi nhóm bếp chuẩn bị bữa tiệc nho nhỏ ngoài trời nối kết tình thân, nối kết xóm giềng.
Ngẫu hứng thì ta ra khoảng sân trước hiên ôm đàn hát vang. Chỉ đơn giản thế thôi, ta thấy mình nhỏ lại và thấy thương hơn cuộc đời.
Dưới ánh đèn vàng ta vẫn thấy cỏ cây bừng sức sống. Dãy chà là rủ nhau ngắm sao đêm, mấy bụi tuyết sơn rì rào đùa trong gió…
Rồi ta đợi ngày mới, khi nắng ươm vàng, và bầu trời xanh trong thì hẹn nhau đạp xe quanh con đường có cánh đồng xanh ngát và hồ nước trong veo.
Nơi nào có người thương thì nơi đó là nhà. Và nhà vườn Lộc An Sandy Homes đang đợi ta gõ cửa…